Sau bài viết lách độc giả nêu thêm quan điểm: Một số tỉnh có quy mô rất nhỏ, thu ngân sách rất thấp, thu không đủ chi, Trung ương phải bù, thành ra cũng nên dạn dĩ nhập các tỉnh này lại để giảm bộ máy cồng kềnh, đồng thời giảm chi, nhân sự dôi dư sẽ tự dịch chuyển sang lĩnh vực sinh sản kinh doanh, dịch vụ.
Đồng ý kiến, bạn đọc cứ liệu nước ta có nhiều tỉnh với diện tích và dân số nhỏ như nhiều tỉnh ở Đồng bằng sông Cửu Long, Đồng bằng sông Hồng... như Trà Vinh, Bến Tre, Sóc Trăng, Hưng Yên.
Những tỉnh này quá nhỏ để đứng riêng thành một tỉnh với đầy đủ các sở, ban ngành...Thời đại giờ đi lại dễ dàng, thông tin nhanh nhạy thì không có lý do gì để duy trì những tỉnh "tí hon" như vậy.
bạn đọc cho rằng trong quá trình phát triển, việc chia ra nhiều tỉnh để giãn dân, khai khẩn hết đất đai tài nguyên, không để hoang hoá... là chủ trương hợp lý.
Nay các địa phương đã làm tốt nhiệm vụ khai thác chiều rộng rồi thì cần khai khẩn theo chiều sâu mới làm tăng giá trị gia tăng, dồn điền đổi thửa, phát triển hạ tầng trên quy mô lớn hơn, mới tránh được chồng chéo. Nên việc gộp các tỉnh lại âu chỉ là vấn đề thời gian.
độc giả nhắc lại các tỉnh Hà Giang và Tuyên Quang trước đây là tỉnh Hà Tuyên. Bắc Ninh và Bắc Giang là Hà Bắc. Thái Nguyên và Bắc Cạn là Bắc Thái. Phú Thọ và Vĩnh Phúc là Vĩnh Phú. Hà Nam, Nam Định, Ninh Bình là Hà Nam Ninh. Hải Dương và Hưng Yên là Hải Hưng, rồi Yên Bái và Lào Cai, Lai Châu và Điện Biên và các tỉnh ở miền Trung, miền Nam, Tây Nguyên. Quá nhiều tỉnh, đô thị được tách ra từ 1990 trở lại đây để thuộc Trung ương.
Trung Quốc rộng lớn gấp 30 lần về diện tích, 13 lần về dân số mà còn có 31 tỉnh, thành thị trực thuộc Trung ương mà thôi.
độc giả có nickname đề xuất cụ thể: Việt Nam nên còn khoảng 15-20 tỉnh là được. thí dụ như miền Tây Nam bộ có thể gom thành 4 tỉnh thôi :
Cần Thơ, Vĩnh Long, Hậu Giang: thành một tỉnh chuyên về trái cây vì là các tỉnh có nước ngọt quanh năm.
Bến Tre - Trà Vinh- Sóc Trăng: thành một tỉnh chuyên về kinh tế biển và thủy sản nước lợ.
Bạc Liêu - Kiên Giang- Cà Mau: thành một tỉnh cũng chuyên về kinh tế biển và thủy sản nước chè hai.
An Giang, Đồng Tháp, Tiền Giang và một phần tỉnh Long An: Chuyên về lúa và nông nghiệp. Một phần Long An sáp nhập với TP HCM.
Nếu làm như vậy, khoảng cách xa nhất trên đường bộ trong một tỉnh là khoảng cữ 150 km, thời gian chuyển di khoảng 3 giờ. Hơn nửa các tỉnh sẽ có đủ năng lực tài chính để tụ hợp đầu tư cho từng công trình dân sinh trong tỉnh. Thời đại internet, người dân có thể ở tại nhà để giải quyết đa số các công việc can hệ đến chính quyền mà không cần chuyển di.
Các vùng khác cũng có thể sáp nhập lại tỉ dụ như : TP HCM + Bà Rịa- Vũng Tàu và một phần Long An: chuyên dịch vụ và du lịch.
Tây Ninh, Bình Dương, Đồng Nai: chuyên về công nghiệp.
Quan điểm của bạn thế nào? san sẻ bài viết .
0 nhận xét:
Đăng nhận xét